Thế là hứng cũ không còn nữa,
Thơ chẳng như thơ đã sở cầu.
Bạn khích ra thơ được mấy câu
Mà mình đã có quái gì đâu
Mấy dòng rối rít bôi đen giấy
Dăm ý lăng quăng chọi rức đầu
Nào tứ nào tình khôn lắp ghép
Này hình này cảnh khó đào sâu
Thôi thì cứ giấy thừa ta viết
Hẳn bạn xem xong phải lắc đầu.
Thơ cũng dăm tờ chứ ít đâu
Bài nào cũng cố chỉnh từng câu
Đầu vần cuối vận tha hồ ép
Lẻ trắc chẵn bằng gượng nén đau
Ý mới kịp nhen đành gạt phắt
Tứ toan sắp đặt vội thay mau
Thế là hứng cũ không còn nữa
Thơ chẳng như thơ đã sở cầu
Bạn bảo: chuyện thường trước đến nay
Thế là nắn nót mới lên tay
Mới thêm kinh nghiệm thêm thuần ý
Mới bớt ngô nghê bớt mượn vay
Lại bảo đôi bài xem được đấy
Rồi khen dăm chữ sửa là hay
Thế là mình lại như là sướng
Lại bán lại mua bực suốt ngày.
Mà mình tính khí khá lông bông
Chẳng dễ nghe ai để mủi lòng
Niêm luật có ghi không chịu nhớ
Vận vần đã định khó mà thông
Thơ hay sách cổ không thèm thuộc
Giọng lý câu hò có cũng không
Đã vậy tình già hay lẩm cẩm
Vụng
về nào biết dở hay ngông!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét